Ngày đăng: 24/09/2015

Lấy phải chồng vũ phu cuộc đời tôi như khép lại

Chỉ cho con sang hàng xóm chơi, cãi cọ nhau, nó những câu làm anh không vừa ý là anh ta quay sang đánh tôi bầm dập. ( Theo bao gia dinh )

Tôi viết ra đây những dòng tâm sự này mong muốn được các bạn hãy chỉ giúp tôi con đường phía trước tôi phải chọn để tiếp tục sống như thế nào đây!

Tôi 32 tuổi, chồng 38 tuổi, là nhân viên lái xe cho một công ty xây dựng ở Hà Nội, thu nhập thấp nên anh luôn tìm cách kiếm tiền nuôi con cho dù cách đó là đánh bạc và lô tô. Bản chất anh rất nóng tính, lại bị tai nạn ở đầu (bác sĩ đã kết luận không ảnh hưởng gì đến thần kinh) nhưng tôi vẫn thấy anh không kiểm soát nổi trong lúc nóng giận. Bằng chứng là anh có thế đánh vợ rất dã man, đôi khi đánh cả người ngoài nữa.

lay-chong-vu-phu-cuoc-doi-toi-nhu-khep-lai

Anh ta có thể đánh tôi bất cứ lúc nào làm anh ta không vừa ý

Tôi làm kế toán cho một công ty, lương tháng 5 triệu, không có gì nổi bật nên tôi cố gắng làm tốt việc công ty và việc nhà chu đáo. Tôi chăm con và không bao giờ đi chơi mà không có chồng con đi cùng. Thời gian gần đây tôi cảm thấy mình không thể chịu đựng được tính hung hãn và côn đồ của chồng nữa. Anh mắc tính thù dai nên không có bạn, không bao giờ chia sẻ với ai. Ở công ty anh không thân thiết với đồng nghiệp, có thể gây gổ với bất kỳ ai nên mọi người ai cũng tránh xa. Về nhà anh luôn bực bội, tôi hỏi gì anh cũng không trả lời hoặc miễn cưỡng nói một cách trống không.

Gia đình chồng tôi trước rất khó khăn, bố mẹ chồng thường xuyên cãi, đánh nhau và điều đó làm anh bị ảnh hưởng. Tôi nghĩ trước đây anh buồn vì bố mẹ nên giờ chúng tôi cố gắng để con cái không khổ nữa nhưng tôi đã nhầm. Anh có thể chửi và đánh tôi suốt mấy tiếng đồng hồ vì những chuyện như: cho con sang nhà hàng xóm chơi (chơi cùng với các cháu), cãi anh, nói những câu làm anh không vừa ý. Tôi nói gì anh cũng để bụng và mắng rất nhiều lần vì tội đó. Anh có gặp bác và anh chị tôi vài lần, đến giờ vẫn nhắc lại vì họ nói điều gì đó làm anh không vừa lòng. Gần như tôi không dám bàn bạc gì với anh cả, chúng tôi cứ lầm lũi sống vì con.

Có một điều làm tôi rất khổ sở mặc dù chẳng liên quan gì đến mình. Chồng rất thương mẹ nên tôi không dám nói gì về mẹ chồng với anh cả. Tôi cũng rất sợ bà phàn nàn về con dâu, mặc dù không sống chung nhưng anh luôn lo cho mẹ. Mọi vui buồn gì anh đều biết, vui thì không sao nhưng buồn là anh uống rượu và lôi tôi ra chửi. Có những chuyện cách đây mấy chục năm rồi mà anh vẫn lôi ra để chửi và bắt tôi ngồi nghe. Tôi luôn là cái cớ để anh chửi mắng và cũng là người duy nhất ngồi nghe anh nói.

Tôi rất buồn, thương con vô hạn, tính ra ngoài thuê phòng ở rồi ly hôn. Suy đi tính lại tôi cũng không dứt khoát được. Bản thân chỉ là một người đàn bà thiếu bản lĩnh, bỏ đi rồi liệu tôi có nuôi nổi con, dạy được con? Tôi là người tỉnh lẻ, không giỏi giang buôn bán, không có vốn dắt lưng, liệu ra ngoài rồi tôi có đủ sức để bươn chải với cuộc sống? Mấy năm qua tôi sống lầm lũi, không bạn bè nên chẳng ai giúp đỡ, giờ cũng không biết định hướng cho mình và con thế ra sao. Tháng nào chúng tôi cũng cãi nhau mấy lần, có khi chả nói chuyện gì. Tôi luôn cảm thấy mình có lỗi với con, cố gắng khuyên nhủ chồng nhưng vô ích. Tôi thật sự bế tắc, viết ra những dòng này mong ai có cùng cảnh ngộ hãy chia sẻ.

Xem thêm: Những tam su về tình yêu, gia đình và cuộc sống, chuyện ngoại tình,…