Xin lỗi, loại chồng như anh tôi không muốn giữ
Tôi đã từng là một người phụ nữ hay mơ mộng. Ngày trước khi yêu chồng tôi thì tôi đã mơ ước về căn nhà nhỏ có tôi có anh và các thiên thần nhỏ bé. Xem thêm tam su gia dinh tại đây. Rồi ước nguyện ấy cũng thành hiện thực, chúng tôi lấy nhau trong niềm hạnh phúc hân hoan của gia đình và bạn bè.
Lúc đó tưởng chừng như tôi là cô dâu hạnh phúc nhất, chúng tôi đã có một tuần trăng mật thật tuyệt vời bên nhau. Cuộc sống của chúng tôi khá hạnh phúc. Tôi có 1 cửa hàng làm đầu thu nhập cũng khá, còn chồng tôi là trưởng phòng kinh doanh của 1 hãng ô tô. Đi làm lúc nào quần áo của anh cũng là lượt đầu tóc bóng loáng, một phần do tính chất công việc, một phần do tính anh biết làm đẹp bản thân.
Cuộc sống cứ trôi qua êm đềm, tôi hạnh phúc với những gì mình có. Chúng tôi có với nhau một cô con gái nhỏ tên là Thanh Trúc. Bên cạnh đó là tử vi cung thiên bình tại đây. Nó ngoan và rất đáng yêu, nó thừa hưởng vẻ đẹp của cả bố và mẹ. Chồng tôi cũng rất chiều chuộng con.
Nhưng đến năm 5 tuổi thì con của tôi bị bệnh, một căn bệnh khó chữa trị. Gia đình tôi thực sự rất buồn, tôi trở nên lo lắng và suy sụp hẳn. Ban đầu chồng cũng hay động viên tôi hãy lạc quan rồi hai vợ chồng cùng chữa trị cho con.
Con bé ngày một yếu đi, nó đến trường nhưng nhiều khi bị ngất xỉu trên lớp. Đến năm nó học lớp hai thì bệnh ngày một nặng, tôi rất lo lắng cho con, dường như cả ngày tôi chẳng làm được gì cả, mắt lúc nào cũng ngấn nước.
Vì thương và lo chạy chữa cho con nên tôi cũng quên mất việc chăm chồng như trước đây. Vợ chồng ân ái ít hơn, các chuyến du lịch đã không còn. Gia đình trầm buồn hơn chứ không được như ban đầu. Có lẽ vì vậy mà chồng tôi đã cặp bồ bên ngoài mà tôi không hề hay biết.
Một hôm anh bảo rằng anh đi công tác, tôi cũng sắp xếp đồ cho chồng đi. Trước khi anh đi, tôi còn ôm chồng và dặn dò giữ gìn sức khỏe này nọ. Chồng tôi còn bảo tôi yên tâm. Khi anh đi được 2 ngày thì con tôi trở bệnh, tôi hoảng loạn đưa con vào viện. Xem thêm cách làm bánh bao tại đây. Lúc đó gọi điện cho chồng thì không thấy anh nghe máy, tôi gọi cho người nhà đến. Cả nhà nín thở, chờ kết quả phẩu thuật, con bé bất cẩn bị ngất và ngã trên cầu thang xuống. Tôi khóc như mưa vì tội sơ suất không ở bên con. Mọi người cũng có ý trách tôi bất cẩn, nhưng thực sự khi tôi xuống nấu ăn con bé vẫn đang ngủ.
Kết quả con tôi ra đi trong buổi tối hôm đó, tôi gọi điện nhưng vẫn không thấy chồng nghe máy. Tôi gọi lên cơ quan anh thì cơ quan nói anh xin nghỉ phép 5 ngày. Tôi hoang mang, đúng lúc đó em họ tôi học trong Nha Trang báo rằng thấy chồng tôi đi du lịch vui vẻ với cô gái nào đấy. Tôi vừa mất con như điên dại lại nghe cú sốc này nữa khiến tôi ngất lịm.
Hôm sau chồng tôi về, tôi lo mai tang cho con xong, nỗi đau như cắt da cắt thịt. Tôi như kẻ mất hồn trước hàng ngàn nỗi đau vây bủa. Tôi cứ lúc tỉnh, lúc mê. Sau 49 ngày của con xong xuôi, chồng tôi lại lấy cớ có việc đi đêm không về.
Tôi cầm máy nhắn tin:
– Anh cứ ở bên con bồ đó luôn đi, anh không cần về cái nhà này nữa đâu. Loại chồng như anh tôi cũng không muốn giữ lại đâu. Đồ đạc của anh tôi sẽ cho người gửi đến công ty cho.
Đọc tin nhắn xong thấy tầm 1 giờ sáng chồng phi xe về hỏi tại sao tôi lại nói vậy. Rồi anh bảo anh có việc phải đi nhập hàng bên kho, nhưng anh ta đâu qua mắt được tôi. Em trai tôi đã theo dõi và chụp ảnh hết rồi.
Hôm đó tôi làm bung bét hết luôn, khi con đi viện thì anh ta đang hú hí với nhân tình. Nghĩ đến đó tôi lại căm hận, thấy thương con. Tôi đưa mọi bằng chứng ra, thực sự lúc đó tôi chả tha thiết gì nữa. Con mất, chồng phản bội tôi như kẻ tay trắng vậy. Hiện giờ chúng tôi đang ly thân, còn tôi như kẻ mất hồn. Liệu tôi có nên tha thứ cho chồng và làm lại mọi thứ không. Xin hãy cho tôi lời khuyên.